Trong cuộc sống vội vã, quay
cuồng hiện tại, nhiều người đã
mất đi niềm tin. Họ quan niệm
rằng sống để thụ hưởng, thỏa
mãn các nhu cầu vật chất vì chết
là hết. Không có Thượng Ðế hay
một quyền năng siêu phàm gì
hết. Cách đây không lâu, một tờ
báo lớn tại Hoa Kỳ đã tuyên
bố:"Thượng Ðế đã chết." Tác giả
bài báo công khai thách đố mọi
người đưa ra bằng chứng rằng
Thượng Ðế còn sống. Dĩ nhiên,
bài báo đó tạo nên một cuộc bàn
cãi rất sôi nỗi. Một nhà Thiên văn
Học tại trung tâm nghiên cứu
Palomar cũng cho biết: "Tôi đã
dùng kính viễn vọng tối tân nhất,
có thể quan sát các tinh tú xa trái
dất hàng triệu năm ánh sáng mà
nào có thấy Thiên đường hay
Thượng Ðế cư ngụ nơi nào?" Sự
ngông cuồng của khoa học thực
nghiệm càng ngày càng đi đến
chỗ qúa trớn, thách đố tất cả mọi
sự. Tuy nhiên, trong lúc khoa học
đang tự hào có thể chứng minh,
giải thích tất cả thì một sự kiện
xảy ra: Một phái đoàn ngoại giao
do Tiểu vương Ranjit Singh cầm
đầu sang thăm viếng nước Anh.
trong buổi viếng thăm Ðại học
Oxford, vua Ranjit đã sai một đạo
sĩ biểu diễn. Vị đạo sĩ nầy đã làm
đảo lộn quan niệm khoa học lúc
bấy giờ. Không những ông ta có
thể uống tất cả mọi chất hóa học,
kể cả những chất cường toan
cực mạnh mà không hề hấn gì,
ông ta còn nhịn thở hàng giờ
đồng hồ dưới đáy một hồ nước.
Sau khi để một phái đoàn y sĩ do
Bác sĩ Sir Claude Wade khám
ngiệm ông ta còn chui vào một
quan tài để bị chôn sống trong
suốt 48 ngày. Khi được đào lên,
ông ta vẫn sống như thường.
Ðạo sĩ còn biểu diễn nhiều việc lạ
lùng, dưới sự kiểm chứng
nghiêm khắc của các khoa học
gia. Ðiều này gây sôi nỗi dư luận
lúc đó, Hội Khoa học Hoàng Gia
đã phải triệu tập một ủy ban để
điều tra những hiện tượng này.
Một phái đoàn gồm nhiều khoa
học gia tên tuổi được chỉ thị
sang Ấn Ðộ quan sát, sưu tầm,
tường trình và giải thích những
sự kiện huyền bí. Phái đoàn khoa
học đã đặt ra những tiêu chuẫn
rõ rệt để giúp họ quan sát với
một tinh thần khoa học tuyệt đối:
Không chấp nhận bất cứ một
điều gì nếu không có sự giải
thích rõ ràng, hợp lý. Ðể soạn
thảo bản tường trình, mỗi khoa
học gia trong phái đoàn phải tự
mình ghi nhận những điều mắt
thấy, tai nghe vào sổ tay cá nhân.
Sau đó, tất cả cùng nhau so sánh
chi tiết và kiểm chứng cẩn thận.
Chỉ khi nào tất cả đều đồng ý thì
điều đó mới dược ghi nhận vào
biên bản chính. Ðiền này đặt ra
để bảo đảm cho sự chính xác,
không thành kiến đến mức tối
đa. Tất cả những điều gì xảy ra
mà không có sự giải thích khoa
học, hợp lý đều bị loại bỏ.
Khi ra đi, họ không mấy tin
tưởng nhưng khi trở về, họ đều
đổi khác. Giáo sư Spalding đã cho
biết: "Phương Ðông có những
chân lý quan trọng đáng để cho
người Tây Phương nghiên cứu,
học hỏi. Ðã đến lúc người Tây
Phương phải quay về Ðông
Phương để trở về với quê hương
tinh thần." Ðiều đáng tiếc là sự
trở về của phái đoàn đã gặp
nhiều chống đối mãnh liệt từ
một dư luận quần chúng đầy
thành kiến hẹp hoài. Các khoa
học gia bị bắt buộc phải từ chức,
không được tuyên bố thêm về
những điều chứng kiến. Sau đó ít
lâu, Trưởng phái đòan, giáo sư
Spalding đã cho xuất bản bộ
sách " Journey to the East" và nó
đã gây ngay một dư luận hết sức
sôi nỗi. Người ta vội tìm đến
những người trong phái đoàn
thì được biết họ đã rời bỏ Âu
Châu để sống đời tu sĩ trong dãy
Tuyết Sơn. Tuy thế, ảnh hưởng
cuốn sách nầy đã tạo hứng khởi
cho nhiều người khác trở qua Ấn
Ðộ để kiểm chứng những điều
ghi nhận của phái đoàn. Thiên ký
sự của Sir Walter Blake đăng trên
tờ London Scientific cũng như
loạt diều tra của ký giả Paul
Brunton, Max Muller đã vén lên
tấm màn huyền bí của Ðông
Phương và xác nhận giá trị cuộc
nghiên cứu này...